Trên không trung vô cùng vô tận tại sao những giọt nước cứ rào rào rơi xuống mãi, chúng tìm gì trên mặt đất nầy vậy?
Tất cả đều rung rinh rung rinh, lay động lay động, thiên nhiên như nhảy múa dưới những cơn mưa ào ạt. Mặt nước lung linh mờ mờ ảo ảo giống như ánh mắt nhòe ướt bởi dòng nước mắt.
Mưa tưới mát những cánh đồng khô hạn, mưa làm muôn hoa thêm sắc thắm, làm mộng ướt trái ngọt trên cành, trẻ thơ vui mừng hí hửng tung tăng đùa giỡn. Ôi, mưa đem đến bao nhiêu là niềm vui rộn rã.
Nhưng có khi nói đến mưa là nói đến nỗi buồn tê tái, chắc bởi 2 dòng nước có chung dòng chảy, cứ rớt xuống thánh thót...
Rồi người ta ví von mưa ngoài hiên hay mưa trong lòng, những lời hát, những câu thơ về mưa là vô tận, nhưng sao chất chứa bao nỗi buồn tha thiết. Mưa ơi! mi vui hay buồn? mi câm lặng và cứ rì rào... sao không nói. Mi là nước mắt chăng? có phải?... Nhưng sao nhiều vậy?
Mi làm cho tâm sự người ta thêm buồn bã, làm nỗi niềm thêm man mác sầu tư.
Mi làm ướt nhòe hiện tại, người ta biết trốn ở đâu làn mưa nước mắt? Thôi cứ trút hết đi, rồi cũng phải cạn thôi mà.
Mưa nước mắt làm chùn bước chân người quân tử, đánh lừa những trái tim thật thà, làm oan ức dòng họ nhà cá sấu.
Ôi thôi! sao mặt tôi nhòe nhoẹt, mưa chăng? sao tôi không thấy chuyển... mà từng dòng tuôn trào, chắc tại là mít ướt quá thôi!
Sau cơn mưa có sáng không hỡi mặt trời? còn tùy là đêm hay ngày... làm sao biết trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét