Một con khỉ cái khờ khạo nhút nhát nhưng lóc cha lóc chóc, mới tí tuổi đầu mà chạy lung tung xèng.
Có một ngày sau 1 cơn mưa lớn, nó chạy từ nhà trên xuống nhà dưới (có 2 căn nhà mà), chạy 1 lèo không ngừng, chạy vào 1 con hẻm, bổng nó thắng lại cái "RÉT", cái gì vậy? thì ra trước mặt nó một con rắn thật to vì mưa lớn bò lên nghỉ ngơi giữa đường và cuộn tròn ngủ quên.
Nếu như bộ thắng chân của nó không tốt thì đã về thăm ông bà ông vãi lâu rồi. Nó hoảng hốt mất hết máu nhưng nhanh nhẹn quay đầu là bờ, tìm con đường khác - vẫn chạy 1 mạch về tới nhà. Hú hồn hú vía,nhưng nó vẫn không từ bỏ cái thật vừa đi vừa chạy. Quay đầu là bờ là bài học đầu tiên của nó.
Nó là con gái, mới tí tuổi đầu nhưng đã biết đu tàu dừa ngang qua mương tìm cảm giác mạnh, đu tới đu lui làm như hay lắm. "Đùng" rớt xuống mương sình và từ đầu tới chân là 1 màu u tối. Nó ra bờ sông gột rửa mớ sình bùn đó.
Về đến nhà gặp bà bày đặt nói láo là đi tắm sông (tội nầy nhẹ hơn chăng?). Bà lấy roi oánh cho một trận, tra hỏi, nó thút thít kể thật, bà bỏ roi: "Nếu con nói vậy từ đầu thì bà đâu có đánh đòn"... hix hix thì ra đu tàu dừa là vô tội, không biết bơi mà bày đặt tắm sông là 1 tội lớn khó tha. Thật bất ngờ! đó là bài học thứ 2: Phải luôn thành thật, không được dối trá. Đáng đời!
Nó đi học gặp một cô giáo người Huế mới chuyển vào, dạy nó không nghe (vì tiếng Huế nghe không quen) không hiểu 1 chút gì - như vịt nghe sấm. Biết thân biết phận nó tìm cô khác học lại, nó đứng ròng rã trước nhà cô giáo ấy 1 tuần liền, mỗi ngày ngước đôi mắt nai nhìn cô cầu khẩn (nhưng không dám mở miệng). Nhìn thấy các bạn vào học mà nó thèm. Nhưng nó bỏ cuộc vì quá nhút nhát không dám xin. Rốt cuộc năm đó nó ở lại lớp. Đó là bài học thứ 3: lòng can đảm. Không can đảm thì không việc gì nên hồn.
Con khỉ ấy thật may mắn, mới 8 tuổi mà lĩnh hội được đến 3 bài học. Nhưng mãi sau nầy nó vẫn ngu như thường. Thật đáng tiếc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét