Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

TUI BIẾT TUI CHẾT LIỀN!

Bạn hỏi bằng cách nào mà tui làm mất cái trái mắc dịch ấy? tui biết tui chết liền. Tỉ Cang bị Đắc Kỷ moi lấy ra. Còn tui, ngủ một đêm sáng thức dậy không biết ai lấy cắp mất tiêu mà không rớt giọt máu nào.
Nói tui nghe xem bạn có thấy ai lấy không? nếu có để tui năn nỉ người đó trả, tội nghiệp tui mà!
Mà có phải bạn không đó? đói quá không có cơm ăn dám đem xào giá hẹ rồi lắm à!
Người ta có một trái hà, sống chết cũng nhờ nó, mà nỡ nào đem đi mất tiêu. Tôi bi giờ sống nhờ vào chút năng lượng dự trữ nhờ lo xa, hôm đó xạc để dành, nếu không là toi mạng rồi!
Trái của bạn rung bậy rung bạ, thôi bán quách cho rồi, tui chỉ cho một chỗ ráp tim bò vô để mỗi lần tỏ tình với ai thì người ta không thể chối từ. Vì tiếng rống ấy sẽ đánh thức tình yêu dù đã ngủ yên bao lâu đi nữa.
Bạn đừng có dụ tui đi uống cà fê với bạn nhe. Rồi còn bắt tui trả tiền. Bạn mà dám đi tui mới sợ đó.
Mà trái của tui còn mất kệ tía tui, bạn thắc mắc làm gì? lo giữ trái của mình đi, bộ có tình ý với tui hả?
Bà con ơi có ai thấy nó đâu không, chỉ dùm tui với...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét