Ánh trăng lung linh mỉm cười
Mặt trời chói chang gay gắt
Áng mây lững thững hoài nghi
Sao lấp lánh giọt nước mắt ngà
Gió ơi về đâu người hỡi!
Sao cứ cuốn trôi những tấm lòng?
Cơn lốc xoáy gập ghềnh nhói buốt
Sóng biển dâng trào da diết yêu thương
Gió cuốn đi rồi lại trở về
Mang nước mắt đổ về muôn lối
Tình yêu ấy đậm sâu ngày tháng
Quá im lìm trốn tránh thời gian
Cuộc đời hư vô mộng ảo
Một nụ cười xóa mất đau thương
Lòng biển cả tình thương vô lối
Gió trở về mang nặng những sầu vương!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét