Mà kệ, nhìn nó chi vậy? nó cũng như bao vì tinh tú khác, chỉ có điều nó hơi lẻ loi cô độc.
Vũ trụ bao la quá, và chỉ có lấp lánh lấp lánh lấp lánh lấp lánh...
Không phải ai cũng may mắn như mặt trời được se duyên cùng trái đất và có một cô bồ mặt trăng xinh đẹp.
Từng chùm sao đang tán tỉnh nhau hay đang hằn học nhau? tôi cũng không biết, chỉ thấy ánh mắt chớp lóe.
Có tận cùng không? và nếu không thì không gian vô tận sẽ là những gì gì nữa...
Thắc mắc làm chi? đứng đó một mình mà không biết thân còn tò mò tọc mạch chuyện không bao giờ biết hết.
Tại sao vậy? tại sao mầy mãi đứng một mình?
Bởi lẽ nó rất sợ sự phân ly, buổi tiệc nào không tàn? gặp gỡ rồi chia tay, sự đời là như vậy!
Thì thôi, cứ lặng lẽ như đã từng lặng lẽ, cứ tồn tại như đã từng tồn tại.
Có sao đâu, cả một không gian mênh mông, tha hồ mà nhìn ngắm.
Cứ đứng đó mà nhìn ngắm, hỡi vì tinh tú xa xôi...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét