Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

NGU GHÊ!

Ngu ngốc làm sao tình yêu câm nín
Không nói gì nhưng sôi sục tim gan
Lặng lẽ nhìn rồi làm bộ nghênh ngang
Thản nhiên lắm ôi sao lòng tê dại

Không dám nói sợ tình yêu từ chối
Không dám giành sợ đạn lạc tên bay
Cứ lờ ngờ rồi oán trách trời sai
Không bắn trúng mũi tên thần tình ái

Nhìn quá khứ sao mình ngu hết xiết
Sĩ diện hão huyền, tự trọng tài lanh
Mãi thập thò ló thụt chạy loanh quanh
Không nhanh chớp để bay đi rồi khóc

Tiếc làm gì tình đã mất còn chi
Trong rừng kia mênh mông là cây quý
Chọn một cây nhắm sao cho có lí
Túm gọn liền ta chớ nên để phí

Làm học trò xưa hiền lành thục nữ
Bây giờ thành mụ sư tử hà đông
Dành lấy ư? Qua xác ta được hong?
Kẹp cứng ngắc đừng có hòng ta nhả...

2 nhận xét:

  1. Tình yêu như thể là đùa
    Nhưng mà nghĩ kỹ không đùa đâu nha
    Ai yêu - thì thật đắm say
    Ai mà dành lấy...biết tay của ,,,Bà....hihi.....
    Vậy mới đúng là Ai chứ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Của mình dù chẳng được xài
      Cũng đem cất kỉ lai rai ngắm nhìn
      Ai kia chớ có rập rình
      Tui mừ túm được bóng hình cũng tiêu,,,ví tui.
      Chị hé!

      Xóa