Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN

Với tôi thì đó là một chuyện tình buồn.
Nhưng nhiều khi với người ta thì đó là một chuyện tình buồn cười.
Tình yêu có buồn đau trắc trở thì ít ra cũng được cầm tận tay hay day tận mặt.
Đằng nầy chỉ toàn là hình với bóng, và toàn chữ là chữ. Nhưng sao nó lại luồn lách tận cùng tâm trí đến như vậy?
Còn tâm hồn thì vất vơ vất vưởng lúc thì ở thiên đường, lúc thì xuống tận địa ngục.
Người đó biểu tôi đi đâu thì tôi nhắm mắt mà theo tới đó, dù là trong tưởng tượng, bởi vậy người ta mới nói - tình yêu mù quáng. Cố tình không mở cửa sổ tâm hồn, có mở cũng chỉ thấy bàn phím và màn hình, hoặc toàn quáng gà quáng vịt. Nhưng mà lại thích thú mới chết.
Bạn ơi! Nhưng mà yêu thiệt đó chứ không phải giỡn đâu.
Vì trái tim cũng bị nhói đau từng đợt, và nhớ nhung cũng cuồn cuộn sóng dâng trào.
Cố tỉnh táo để thoát ra nhưng thật là vô vọng, mà ở lại thì càng tuyệt vọng.
Bạn biểu tôi phải làm sao bây giờ? yêu mà không nhúc nhích gì được, người ta ở tận nơi não nơi nào tôi cũng không biết, tạm trú, thường trú ở đâu tôi biết tôi chết liền!
Nhưng người ấy nói yêu tôi, và tôi tin rầm rầm và tôi cũng yêu lại rầm rầm - biết làm sao? trái tim không chịu nghe lời chỉ bảo của lí trí.
Tôi lại không cần biết là họ có nói thật hay không, tôi cóc cần biết, thấy tôi khôn ghê chưa? nếu biết thì càng thê thảm hơn, vì có thể chỉ toàn dối lừa.
Kệ, tới đâu hay tới đó, cảm giác nầy đâu dễ gì kiếm được, bạn có không? chưa chắc có được như tôi.
Nhưng mà buồn lắm, vì sẽ nói tiếng giã từ, đó là kết thúc không thể nào trốn được. Người ấy đã bước lui rồi.
Và mặc dù lửa yêu đang cháy bùng bùng, nhưng tôi cũng cố dập tắt bằng bất cứ thứ nước gì (trừ xăng, dầu), nhưng với tôi đó là nước mắt.
Bạn đừng khâm phục tôi nha, việc làm đó tôi không muốn chút nào.
Và bây giờ cho tôi than thở một chút - chuyện tình buồn của tôi.
Trong tình yêu không ai là khờ khạo, ai biết nó cám dỗ như thế nào?
Tất cả cũng tại thằng YAHOO.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét