Tôi là một trái thứ trái mà không ai dám ăn, mặc dù trông tôi cũng hấp dẫn lắm.
Có ai dám đụng đến tôi đâu, nhưng tôi phải làm việc khổ sai, quần quật. Từ khi hiện diện trên cõi đời nầy cho đến khi biến mất, tôi có lúc nào được xả hơi, ngơi nghỉ. Tôi nhảy nhót co bóp liên tục. Đã vậy còn bị bạo hành, bao nhiêu mũi tên cứ thi nhau nhắm bắn, bạn có thấy những giọt máu vô tội nhểu nhão của tôi không? đau lắm đó, đừng có giỡn chơi nha!
Làm việc nhiều vậy mà đôi khi còn phải mang vác nặng nề, tôi có 4 ngăn mà họ nhồi nhét bao nhiêu là thứ, trong đó tình cảm là thứ nặng nề nhất.
Tình cảm gia đình thì thoải mái dễ chịu rồi, có đôi khi cũng khổ sở, nhưng cũng còn chịu được.
Cái thứ tình cảm trái dấu làm cho tôi điêu đứng chết lên chết xuống. Không đủ chỗ chứa mà cứ cố nhét vào, bao nhiêu cũng không đủ, nhất là mấy ông có râu.(xin lỗi)
Tôi khỏe hay mệt đều lệ thuộc vào bọn nó đó. Khi thuận buồm xuôi gió thì tôi thư giãn được chút chút. Nhưng lúc tình cảm chúng ẩu đã với nhau thì trái tim tôi như bị ai bóp nát, đớn đau chịu không nổi.
Vậy mà có một con chim cứ ẩn mình chờ chết trong bụi mận gai. Khi bị gai đâm trúng tim, trước khi chết còn cất tiếng ca lảnh lót hoan hỉ, đúng là khùng! Tại con chim nó khờ vậy thôi, nên trái tim bị thiệt thòi, và nó bị thiệt mạng.
Còn tôi khi có bệnh hoạn, thương tích nặng nhẹ thế nào cũng được chăm sóc chạy chữa rất ư là chu đáo. Không có tôi là không có tất cả mà.
Biết vậy nhưng họ xài tôi phung phí lắm, bắt tôi làm việc như nô lệ khổ sai để cung phụng, cho ý muốn thất thường của họ.
Tôi có lợi lộc gì đâu, làm nhiều mà khi có thành quả thì đứa khác nó hưởng thụ, nó khoái, tôi mới tức ói máu!
Bạn biết ai hưởng không? tụi thằng THẬN và BÀ CON nhà nó chứ ai.
Ghét ghê!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét